
Sau bao năm tháng ấp ủ và chắt chiu, nhờ sự cộng tác và giúp đỡ, động viên, khích lệ của gia đình, thầy cô, bạn bè, đối tác cả về vật chất lẫn tinh thần- Ngôi nhà nhỏ mang tên “Happy House” đã được hình thành. Nơi đây rồi sẽ là gia đình thứ 2 dành cho những thanh thiếu niên khuyết tật, mắc hội chứng tự kỷ – những “đứa trẻ” có nhiều thiếu sót về giác quan, không có khả năng giao tiếp xã hội và khiếm khuyết về mặt trí tuệ.
Ngôi nhà nằm trên một dãy phố thoáng đãng và yên tĩnh, với chỉ vài bước chân từ nhà, các con sẽ được hoà mình vào với thiên nhiên tại công viên Silk Park rộng thênh thang, sử dụng các tiện ích tập thể dục ngoài trời, khu vui chơi trẻ em, bể bơi, sân bóng rổ, sân cầu lông, khu vườn nướng BBQ… Ở nơi này, các con sẽ được chăm sóc, nuôi dưỡng, can thiệp và hỗ trợ bởi các thầy cô giáo chuyên biệt, các chuyên gia tâm lý. Họ sẽ như những người cha, người mẹ, người anh, người chị… người luôn thấu hiểu tâm tư tình cảm của các con trong mỗi giai đoạn, thời kỳ phát triển.
Làm gì có cuộc đời nào không có nỗi buồn, trắc trở, chỉ có trái tim góp đủ tình thương để yêu được tất cả, và rồi bình yên thôi!
Làm bố, làm mẹ ai cũng muốn con mình khoẻ mạnh, giỏi giang. Sinh con ra không được như ý muốn thì đó là nỗi bất hạnh lớn lao, thực sự rất khó chấp nhận. Nhưng cuộc sống này suy cho cùng chẳng có điều gì là vẹn toàn cả. Với bố mẹ tình yêu thương con không hề phai nhạt bởi niềm đau. Dành cho con yêu, chưa bao giờ bố mẹ nghĩ đó là sự hy sinh, mà đó là niềm hạnh phúc vô bờ bến khi biết rằng mình có thể dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho con.
Hãy thử chăm sóc một đứa trẻ tự kỷ một vài ngày thôi, bạn sẽ thấy có những ông bố, bà mẹ được ông Trời chọn lựa để thử thách sự kiên nhẫn, giới hạn chịu đựng, sự yêu thương và lúc đó bạn sẽ hiểu và thông cảm với họ nhiều hơn, cũng như bạn sẽ nhìn đứa trẻ ấy bằng con mắt bao dung hơn. Mong rằng cuộc đời này sẽ bớt đi những ánh nhìn phán xét, xót xa, thương hại mà thay vào đó là sự cảm thông, bao dung với những đứa trẻ “khác biệt” để cổ vũ cho những người bố, người mẹ, để họ không cô đơn, bớt đi nước mắt, có thêm sức lực, lòng kiên nhẫn vượt qua những khó khăn hàng ngày họ phải đối mặt và đồng hành mãi mãi.
Có con tự kỷ không phải là dấu chấm hết. Bạn chấp nhận, bạn nỗ lực, và bạn sẽ thấy cuộc đời vẫn ổn, chỉ là ổn theo một cách khác. Gần 18 năm đồng hành cùng con tự kỷ với bao đau lòng, thất vọng, nước mắt, mồ hôi, công sức, không thiếu những nụ cười, niềm vui nho nhỏ nhưng sự thanh thản và niềm vui phải sống khoẻ thì càng có nhiều hơn trong từng ngày, từng ngày, từng ngày, đồng hành cùng con.
Năm tháng phía trước còn dài, mong các con đến với ngôi nhà này luôn được an yên, vui vẻ và hạnh phúc.
Chị N, mẹ của Đ, 17 tuổi
